Chuyện gì đến ắt sẽ đến.

Con cảm ơn Bụt

Ba Vừng Gạo sợ tay lái lụa của me hai bạn í không vững chãi, nên ba VG gọi người đến và tặng chiếc xe máy me VG đi mấy năm nay. Xe thực ra chưa cũ nhưng sợ bị nước biển xâm hại làm rỉ rét…nên thôi đi xe đạp cho lành.

Nhưng chuyện gì đến ắt sẽ đến…muốn an lành cũng phải trải qua ít dữ…chắc phải có dữ mới có lành mà có lành thì phải qua nạn.

Sáng nay xưởng mở cửa lại để các bạn tụ tập làm lắc nhắc vài món khách đặt cho vui xưởng. Cổ cũng khăn áo đạp xe đi làm. Lòng rộn ràng lắm, vì được chào người thương kiểu: em đi làm đây ( câu này cả hơn năm chưa được nói lại). Tại cổ đeo tai nghe ( 1 bên thôi nha còn 1 bên để nghe còi xe á) vừa nghe nhạc vừa đạp xe vào phố. Nắng cũng chưa quá là gây gắt, hai bên cánh đồng cũng chưa nổi gió…thong thả cổ đi làm.

Đến gần vào khu phố xá đông vui, trước mặt là đèn đỏ còn hơn 20 giây, cổ đạp chậm chậm thả ga chờ đèn xanh…tự dưng nghe cái bụp tự dưng ngã lăn xuống đất chậm chậm. Rồi có thêm lực đẩy một cái nữa cả xe và người kéo rê trên mặt đường thêm một đoạn. Tới lúc này cổ cũng chưa hình dung mình bị ngã. Tâm trí đang treo cành cây, cổ lồm cồm ngồi dậy, rồi ngồi chò hỏ trước cái xe đạp đang nằm chỏng chơ và cái túi xách thì nằm trên mặt đường.

Lúc này tai cổ vẫn đang văng vẳng câu hát mà không biết câu gì nên cổ chắc mẩm cái điện thoại không bị văng mất, oh yeah! Tiếp đến cổ cứ ngồi vậy và cái cậu lái xe máy, đeo khẩu trang mặt mày tái mét…chị chị có sao không? Đứng lên được không chị? Sao ngồi im vậy đau chổ nào không chị??? Cổ vẫn cứ ngồi im chẳng thèm trả lời ( vì lúc này đang run mà) có người phụ nữ nào đó dừng xe lại và nói: ủa sao kỳ vậy thấy chị này đi chậm rất chậm mà thằng ku kia cũng đi chậm mà răng tông vô chỉ vậy chẳng biết.

Đúng, cổ cũng chẳng biết vì sao mình bị xe ủi???? Ngạc nhiên nên không chịu đứng lên, ngạc nhiên nên ngồi im như thể muốn bắt đến ba tụi nhỏ.

Rồi cậu lái xe máy dựng xe đạp cổ lên, sửa lại cái sên xe, nắn lại cái đợ túi, rớt cái đèn và trầy cái tay với cái sườn…

Cổ bắt đầu quan sát thử mình đau chổ nào? Cái ống quyển chân trái đau, chỉ trầy sơ không đổ máu. Cái lòng bàn tay phải đau bầm chắc vì chống tay xuống mà cái đồng hồ đeo ở cổ tay phải thì không sao. Rồi cổ thở và nghe thấy đau ở đâu nữa mà tìm chưa thấy… ngó nghiêng trái phải rồi trên khuỷ tay, gần bắp tay cả trầy và tím…ngó xuống quần thì chỉ bị sơ xác vải và đứt chổ thêu thùa hoa sen.

Cổ đạp về tiệm sửa xe quen và sửa, rồi cổ tiếp tục đến xưởng làm và lòng cổ nghĩ người cổ chắc hơn cả cái xe đạp cổ đang đi…xe thì trầy trụa mà cổ thì chỉ bầm dập.

Lạy Bụt người luôn chở che cho con.

Advertisement

Giấc trưa

Đã qua rồi giấc trưa…trời bắt đầu ngã sang chiều. Không khí có phần nóng lên chút đỉnh.

Ngoài vườn bầy chim sâu đang chuyện trò náo nhiệt, chắc đang tự hỏi sao trên phiến đá lại có hìn đá chứa đựng chi chít là sâu sẵn, không cần vạch lá tìm thức ăn. Và chí choé cãi.

Hai con sáo sậu mấy bữa ni quay về lại vườn…đi thẳng vào hiên hỏi thăm Mực và Kem rồi rủ rỉ hỏi xin mẫu pizza còn thừa trên dĩa của hai bạn Mực Kem.

Trong phòng bếp, chiếc bánh bã cà rốt và cải kale sau khi được lọc lấy nước uống… đang thơm phức trên dĩa quyện với mùi bơ và hạt hạnh nhân cháy sém.

Ngoài phòng khách, lấp ló sau bình mùi già được mang từ vườn vào sáng nay ( lúc đưa vào nhà Bình reo lên anh nghe thấy mùi của Tết á Quyên ơi (vâng, nhà mình ngày nào cũng Tết.)) là đôi bàn tay của cậu bạn nhỏ đang lả lướt trên phím dương cầm. Réo rắc long lanh như bông hoa ngò già đang đùa gió.

Giấc trưa vậy mà bị qua đi sau khi người phụ nữ cắt bánh và ấm trà homemade từ người bạn già trồng và thu hái tại vườn mình ở Nhật.

Ngày vui hay buồn là mình chọn

Giấc trưa say hay tỉnh cũng là mình chọn.

Hai bàn tay đưa vào gió nhũng nốt yêu thương nơi rộn ràng tiếng chim

Gạo.

Me: con mang đôi giày này ra làm chi Gạo. Đang hè mà nóng lắm
Gạo: của chú Chương tặng Gạo mà, Gạo phải mang chớ mommy.
Me: cất hôm nào mát mát rồi mang
Gạo: nhưng Chú Chương cho là để Gạo mang mà mommy…
Me: ừ thì mang đi…
Chắc là nhớ nên mấy hôm nay thấy nhắc hoài à.

Tình yêu hay duyên

Chị, là chị và là bạn…Chị cưng hai bạn Vừng Gạo. Ngày nào cũng như Vừng chị thường nhắn hỏi thăm Gạo và cả nhà…chia sẻ đủ thể loại.

Mỗi khi mùa Tết về, nhà chị hay mần những món địa phương, những món chỉ người vùng chị làm thì mới ngon. Năm nay cũng vậy chị về nhà từ 23AL và cũng mần đủ thể loại rồi gói ghém tình yêu gởi cho nhà Vừng Gạo thưởng thức.

Ông bà có câu của một đồng công một lượng là thật á. Tình yêu khi đã có hạt giống và ươm mầm nẩy chồi rồi thì chỉ cần tưới tẩm nữa là lớn lên thôi và đơm bông kết trái. Những mẫu bánh chị và gia đình quại PT làm thiệt là ngon và vừa miệng cả nhà Vừng Gạo hết sức. Vậy nên cả nhà đều tiếc rẻ khi không còn thấy mẩu nào trên khay trà sáng nay nữa.

Trăm sự mọi thứ cũng từ duyên mà khởi cũng từ duyên mà đóng. Nên duyên này đi thì duyên khác đến… có không – không có – có không có.

Ba tặng Vừng Gạo

Lời Mẹ Dặn (Phùng Quán)

Tôi mồ côi cha năm hai tuổi

Mẹ tôi thương con không lấy chồng

Trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải

Nuôi tôi đến ngày lớn khôn.

Hai mươi năm qua tôi vẫn nhớ

Ngày ấy tôi mới lên năm

Có lần tôi nói dối mẹ

Hôm sau tưởng phải ăn đòn.

Nhưng không, mẹ tôi chỉ buồn

Ôm tôi hôn lên mái tóc

– Con ơi

trước khi nhắm mắt

Cha con dặn con suốt đời

Phải làm một người chân thật.

– Mẹ ơi, chân thật là gì?

Mẹ tôi hôn lên đôi mắt

Con ơi một người chân thật

Thấy vui muốn cười cứ cười

Thấy buồn muốn khóc là khóc.

Yêu ai cứ bảo là yêu

Ghét ai cứ bảo là ghét

Dù ai ngon ngọt nuông chiều

Cũng không nói yêu thành ghét.

Dù ai cầm dao doạ giết

Cũng không nói ghét thành yêu.

Từ đấy người lớn hỏi tôi:

– Bé ơi, Bé yêu ai nhất?

Nhớ lời mẹ tôi trả lời:

– Bé yêu những người chân thật.

Người lớn nhìn tôi không tin

Cho tôi là con vẹt nhỏ

Nhưng không! những lời dặn đó

In vào trí óc của tôi

Như trang giấy trắng tuyệt vời.

In lên vết son đỏ chói.

Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi

Đứa bé mồ côi thành nhà văn

Nhưng lời mẹ dặn thuở lên năm

Vẫn nguyên vẹn màu son chói đỏ.

Người làm xiếc đi dây rất khó

Nhưng chưa khó bằng làm nhà văn

Đi trọn đời trên con đường chân thật.

Yêu ai cứ bảo là yêu

Ghét ai cứ bảo là ghét

Dù ai ngon ngọt nuông chiều

Cũng không nói yêu thành ghét

Dù ai cầm dao doạ giết

Cũng không nói ghét thành yêu.

Tôi muốn làm nhà văn chân thật

chân thật trọn đời

Đường mật công danh không làm ngọt được lưỡi tôi

Sét nổ trên đầu không xô tôi ngã

Bút giấy tôi ai cướp giật đi

Tôi sẽ dùng dao viết văn lên đá.

Phùng Quán

Lớp học của Chim

Gạo

Lũ chim thích vườn nhà mình mama ạh. Cả bọn đến để học hát và học nhảy á, nên mama có nghe tiếng không? Rồi có cả thức ăn thừa của Mực và Kem nữa để phục vụ snack cho cả lớp học của chim á.

Vậy đó. Vườn đang nắng lắm nhưng cũng không thiếu tiếng ríu ra ríu rít.

Thật à Mama

Hén,

Cậu con trai lớn của mình, chiều nay mình làm bếp hén không chịu giúp như mọi ngày, cũng không thèm hỏi mình câu hỏi mọi ngày: mama cần con giúp gì không? Hén thả mình tự thân vận động hén lên phòng nằm và ngủ vạ.

Mọi thứ lên bàn mời gọi mấy hấp dẫn hén cũng từ chối kêu mệt. Vậy là thôi để cho hén tự mệt một mình.

Đã nư mệt rồi hén dậy, đi xuống bếp và cầm cái buger lên, mình liếc liếc xem thế nào, hend cắn một miếng và nói: wao, sao ngon quá. Hén quay đi qua phòng khách và hỏi mình: mama làm à. Mình nói ừ. Hén hỏi là cả cái à, làm hết à? Từ bánh đến sốt đến ham à??? Hén trố mắt ngạc nhiên. Mình cứ thủng thỉnh ừ. Hén kêu không thể nào có cái ngon hơn được.

Đó chỉ vậy thôi mình cũng chỉ muốn nghe chừng đó và hén không biết một bí mật lớn đó là:

Bánh buger được làm từ bột mì nguyên cám và men tự nhiên hí hí.

May mà mình chụp lại tất cả công đoạn chứ không là chẳng còn chứng cứ ngon quá mà.

Me ơi con đã lớn

Đăng ngày: 14:01 11-04-2009
Con trai của me, tối hôm qua con đã giận me, me cũng rất buồn khi thấy con quát to, và bảo rằng là con giận me, không thích choi với me, không muốn chia sẽ mô hình con vừa lắp ráp được, không muốn nói chuyện với me. Me biết con chỉ làm như thế vì con yêu me, nhưng điều đó cũng làm cho me chạnh lòng và tủi thân, lại nghĩ đến một ngày nào đó con lớn lên có một niềm vui mới, đam mê mới và con cũng lại giận me và nói con không cần me thì sao nhỉ. Sau khi hai me con mình giận nhau, me cũng làm mặt lạnh, chẳng nói chuyện với con, sau đó con là người làm lành trước. giờ đi ngủ con đã chủ động gọi me và nói thật là dịu dàng: me oi con xin lỗi. Me nghe con nói mà thật là xúc động vì me biết con rất rất là yêu me và muốn được me ôm thật chặt mỗi đêm trước khi đi ngủ. Sáng nay con đã chủ động dậy sớm chạy vào phòng me và hỏi: Me con mình hòa nhau rồi đúng không me? Ôi thật là đáng yêu và me gảm giác được rằng Con Đã Lớn.
Yêu con XXXXX

Tại sao ba me chọn làm ở cửa hàng?????

Cách đây 2 hôm khi cả nhà ngồi ăn sáng, tự dưng con đặt câu hỏi cho ba me, nhìn mặt con ngây thơ và trong veo me thấy thương ơi là thương và cảm giác không giống những lần trả lời câu hỏi này của nhiều người khác hỏi.

Me lúc đấy cũng trả lời con rằng: nếu me nói bây giờ chắc con không hiểu được hết và hơi dài dòng, me nghĩ là lớn lên chút nữa khi con xem đĩa DVD Yes, you can của Reaching Out thì chắc chắn đấy là câu trả lời cho con. Và me cũng giải thích sơ với ccon  về công việc của ba me, vì sao ba me chọn công việc này, và cũng không giải thích dài dòng được vì con chắc sẽ không hiều và hôm trước me cũng đã phải giải thích dài dòng với một người bạn mà người này nhìn công việc ba me làm như là một công việc làm từ thiện. Thực ra cho đến lúc này khi ngồi viết entry này để dành cho con me vẫn cảm nhận được điều mình đang làm là đúng và điều đang làm này lại xuất phát điểm từ tình yêu me dành cho ba và bây giờ cái tình yêu ấy lây lan sang cả 60 cô chú trong gia đình Hòa Nhập. Ba me không phải làm từ thiện Vừng ạ, ba me làm vì thấy rằng được làm việc và được làm cùng với người khuyết tật là một niềm hạnh phúc và  khêu gợi tài năng và sự tài hoa của những con người kém may hơn người bình thường khác trong cuộc sống này. Đôi lúc me tự nghĩ con đường này ba me đang đi đầu tiên nó rất là gập ghềnh, chông gai và không biết sẽ thế nào, vậy mà cuối cùng ba me đã cùng các cô các chú làm được việc mà đôi khi có nhều người muốn rất muốn làm nhưng mà không thể làm.

Nhớ lại ngày đầu tiên khi bước chân vào làm công việc này, cũng có lắm người là bạn bè khuyên can và bảo ba me không nên chọn lĩnh vực kinh doanh và làm việc cùng người khuyết tật, vì họ sợ ba me sẽ không làm ược, mà đúng thật là thời gian đầu cứ tưởng như không vượt qua được vậy mà nhờ sự kiên trì của ba me và sự đóng góp không mệt mỏi, không ngừng nghỉ của các cô các chú tại RO mà bây giờ mới có được một gia đình RO ngày hôm nay. Rồi còn có người bảo ba me kinh doanh trên sự khuyết tật, nhưng thực ra họ đã nhầm và đã không ở trong gia đình RO cho nên họ có suy nghĩ bậy bạ. Và me biết

CHẮC NHÀ MÌNH KHÔNG THẾ CON NHỈ????

Hôm sáng mồng 8/3 vừa mới đưa con đi học xong thì me nhận được tin nhắn như thế này:

Hello con gai. Do you want to eat at the Japanese restaurant tonight? Our treat for woman day. Love.xxxx. Mom and Dad.

Đương nhiên là me đồng ý rồi và thế là hẹn hò nhau ăn tối tại Samurai vào lúc 6.30pm.

Nhà mình dẫn nhau đến đấy thì thấy ông bà đã chờ ở đấy rồi.

Trong khung cảnh em a bên cạnh chùa cầu, trong ánh đèn vàng ấm áp cả nhà ngồi quay quần tán đủ thứ chuyện. Phần nhiều là chuyện học hành của bạn Vừng, rôi đi dần đến chuyện của Bà Carol bạn của bà Elaine vừa bi ngã gẫy chân ở Canada rồi sang đến chuyện ông Philip chồng của bà Carol đã 90 tuổi rồi, con riêng của ông  thì bằng tuổi bà Elaine mà lại ở xa nên bây giờ không có ai chăm sóc, chắc là khi bà Carol ốm thì phải gởi ông Philip vào trung tâm dưỡng lão.

Thế là nói về chủ đề người già. Ông bà Bruce và Eliane bảo là trung tâm dưỡng lão bên kia rất sạch sẽ và đẹp và thỏa mái. Con cái ông bà ai cũng có cuộc sống riêng của mình và con cái của họ sẽ không thể bỏ việc riêng để về chăm sóc họ lâu được. cho nên viễn cảnh cuối cùng của họ là nhà Dưỡng lão khi ông bà về già. Me nghe thấy mà thương quá là thương. Me bảo ông bà, hay là khi bố mẹ già bố mẹ đến Việt nam ở với con nhỉ, khi nào chết đi con sẽ cho thiêu và mang tro về bên kia nhé…..

Ông bà cũng bảo đôi khi thấy văn hóa phương đông tam đại đồng đường cũng thích lắm chứ. Nhưng văn hóa phương tây thì phải khác và mỗi người có một cuộc sống riêng có sự lo toan riêng và cha mẹ già rồi thì có chn