Cái kiểu cứ buồn buồn là viết
Viết để dành sau này Vừng Gạo đọc. Viết để lòng cảm thấy nhẹ hơn chút hay không? Viết viết viết vì không thoát hết được những điều muốn nói.
Vừng Gạo à.
Trưa nay đang lơ mơ thì có điện thoại:
Giọng nữ: giọng nhỏ nhỏ, chị ơi có khách hàng lấy đồ của mình bỏ vô túi mà không trả tiền… tụi em nhìn qua camera thấy.
Me: Các em mời khách lên xem camera đi, rồi hỏi khách thử có gì nhầm lẫn không nhé. từ từ chậm chậm thôi. Rồi chị xuống đây.
Me tay cầm túi xách, tay cũng run run, mặc dù là phát hiện khách lấy hàng của shop, nhưng sao mình lại cảm giác run…. Vội vàng chạy ra dắt xe máy ra và gọi điện thoại cửa hàng: nhớ mời khách chờ chị xuống nghe.
Rồi cũng leo lên xe và chạy vội xuống phố.
Gặp cái cô khách hàng, đang đứng thanh toán tiền tại quầy thanh toán. Me vội vã lên lầu, xem camera như thế nào. lúc đấy cũng thấy rõ ràng là khách có lấy gì đó cho vào túi….
Vậy là quay xuống gặp khách hàng. Khách này ngôn ngữ mẹ đẻ không phải là tiếng Anh, nên để giải thích và nói với khách là điều rất khó Vừng Gạo ạ. Vậy đó, khách bảo nv mày đã kiểm tra túi tao mà có thấy cái gì đâu (các cô nhân viên nhà mình thì nghĩ là khách lấy rồi giấu trong giày…). Thiệt là căng thẳng và không ít phần run rẩy.
Thiệt tình lúc đó me chỉ mong khách hàng chịu đưa ra cái đồ đã lấy kia thôi, chứ cũng chẳng muốn làm khó gì hu hu nhưng cô ấy không hiểu me mà me thì cũng đã kiên nhẫn đến mức có thể rồi. Me cũng kiểm tra camera đến 2 lần và cũng có thấy hành vi của cô ấy. Nhưng nói gì cũng không xong. Vậy là yêu cầu cô khách hàng cho xin thông tin của cô ấy: Tên, Khách sạn, số phòng. Me bảo cô ấy cho me thông tin để me gởi đoạn phim ghi hình và thông tin của cô ấy qua cảnh sát để bên đó làm rõ vấn đề chớ me không biết cách phải làm sao nữa. Nhưng cô ấy không chịu…. Nói chung là trải qua một thời gian khá lâu cuối cùng me cũng có được thông tin (nhưng cái me cần không phải là thông tin của cô ấy mà cái me cần là cô ấy có thể đưa đồ của cửa hàng trả lại)
Vậy đó, cuối cùng cô khách hàng cũng ra đi, và me cũng chẳng đưa thông tin tới cảnh sát. Và đồ vật bị mất thì vẫn mất.
Tình trạng mất hàng ngày một nhiều lên, không biết khi người ta đánh cắp đồ được làm bởi các bạn dưới xưởng thì họ sẽ nghĩ gì nhỉ???
Nhưng me hơi buồn, vì cảm giác mình làm tổn thương ai đó khi yêu cầu muốn được biết thông tin. Và buồn vì nhiều lẽ. Khi nào hai con đọc entry này thì hỏi me chắc me nhớ và sẽ kể lại cho các con nghe bằng ngôn ngữ nói của mình.