Tình thương

Khi có tình thương, dù ở đâu cũng có thể hiện. Nhớ những ngày này năm ngoái. Thời gian hạnh phúc nhất của bạn Gạo. Thời gian được thấy Sư ông như đang bây giờ ở đây cùng gia đình Gạo vậy. Dù Sư Ông đã là mây, rong chơi trời phương ngoại…Nhưng đâu đó trong tình thương dành cho Gạo và cả nhà. Nhớ thời gian này năm ngoái. Khi quý Thầy đi ngang qua nhà nghỉ lại vài hôm và đưa mây trắng về qua nhà. Nhớ khi sư ông còn ở Từ Hiếu. Tâm nguyện cứ mong có ngày nào đó được đón sư ông ghé về nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài hôm ( dù biết điều đó thật sẽ chẳng bao giờ là hiện thực) Nhưng rồi trước ngày về Thái, nhờ tình thương lớn, nhờ sự luôn nghĩ về sư ông của bạn Gạo. Nhờ những tối nghe đi nghe lại Đường Xưa Mây Trắng…vậy mà với hoá thân đám mây trắng bay, sư ông ghé nhà thật thăm Gạo trước khi quý thầy đưa xá lợi Sư ông về bên Làng.

Cám ơn nhân duyên lành, để rồi sư ông chọn nhà Gạo để mang đến nguồn năng lượng lành cho gia đình. Mang tình thương hiện hữu nhiệm màu đến cho Gạo. Giúp con vẫn vậy tối nào cũng ĐXMT cho con đường đi trong chánh niệm.

Nơi nào có sự mong chờ, nơi nào có nghĩ về thì nơi đó có tình thương đến. Cám ơn Sư Ông đã đến với Gạo và gia đình. Nhớ lắm lúc Sư Ông cùng Gạo thiền hành quanh cốc. Nhớ lúc Sư Ông dừng lại yêu cầu giới thiệu cho Gạo về Thầy của Sư Ông, nhớ lúc Sư Ông lắng nghe Gạo đọc tiếng Việt chưa tròn vành con chữ, vậy mà Sư ông vẫn kiên nhẫn nghe Gạo đọc. Và còn thể hiện sự vui khi nhìn qua me Gạo cứ như khen me Gạo vậy.

Những ngày này lại nhớ Sư Ông.

Advertisement

Gạo.

Me: con mang đôi giày này ra làm chi Gạo. Đang hè mà nóng lắm
Gạo: của chú Chương tặng Gạo mà, Gạo phải mang chớ mommy.
Me: cất hôm nào mát mát rồi mang
Gạo: nhưng Chú Chương cho là để Gạo mang mà mommy…
Me: ừ thì mang đi…
Chắc là nhớ nên mấy hôm nay thấy nhắc hoài à.

Me ơi con đã lớn

Đăng ngày: 14:01 11-04-2009
Con trai của me, tối hôm qua con đã giận me, me cũng rất buồn khi thấy con quát to, và bảo rằng là con giận me, không thích choi với me, không muốn chia sẽ mô hình con vừa lắp ráp được, không muốn nói chuyện với me. Me biết con chỉ làm như thế vì con yêu me, nhưng điều đó cũng làm cho me chạnh lòng và tủi thân, lại nghĩ đến một ngày nào đó con lớn lên có một niềm vui mới, đam mê mới và con cũng lại giận me và nói con không cần me thì sao nhỉ. Sau khi hai me con mình giận nhau, me cũng làm mặt lạnh, chẳng nói chuyện với con, sau đó con là người làm lành trước. giờ đi ngủ con đã chủ động gọi me và nói thật là dịu dàng: me oi con xin lỗi. Me nghe con nói mà thật là xúc động vì me biết con rất rất là yêu me và muốn được me ôm thật chặt mỗi đêm trước khi đi ngủ. Sáng nay con đã chủ động dậy sớm chạy vào phòng me và hỏi: Me con mình hòa nhau rồi đúng không me? Ôi thật là đáng yêu và me gảm giác được rằng Con Đã Lớn.
Yêu con XXXXX

Tại sao ba me chọn làm ở cửa hàng?????

Cách đây 2 hôm khi cả nhà ngồi ăn sáng, tự dưng con đặt câu hỏi cho ba me, nhìn mặt con ngây thơ và trong veo me thấy thương ơi là thương và cảm giác không giống những lần trả lời câu hỏi này của nhiều người khác hỏi.

Me lúc đấy cũng trả lời con rằng: nếu me nói bây giờ chắc con không hiểu được hết và hơi dài dòng, me nghĩ là lớn lên chút nữa khi con xem đĩa DVD Yes, you can của Reaching Out thì chắc chắn đấy là câu trả lời cho con. Và me cũng giải thích sơ với ccon  về công việc của ba me, vì sao ba me chọn công việc này, và cũng không giải thích dài dòng được vì con chắc sẽ không hiều và hôm trước me cũng đã phải giải thích dài dòng với một người bạn mà người này nhìn công việc ba me làm như là một công việc làm từ thiện. Thực ra cho đến lúc này khi ngồi viết entry này để dành cho con me vẫn cảm nhận được điều mình đang làm là đúng và điều đang làm này lại xuất phát điểm từ tình yêu me dành cho ba và bây giờ cái tình yêu ấy lây lan sang cả 60 cô chú trong gia đình Hòa Nhập. Ba me không phải làm từ thiện Vừng ạ, ba me làm vì thấy rằng được làm việc và được làm cùng với người khuyết tật là một niềm hạnh phúc và  khêu gợi tài năng và sự tài hoa của những con người kém may hơn người bình thường khác trong cuộc sống này. Đôi lúc me tự nghĩ con đường này ba me đang đi đầu tiên nó rất là gập ghềnh, chông gai và không biết sẽ thế nào, vậy mà cuối cùng ba me đã cùng các cô các chú làm được việc mà đôi khi có nhều người muốn rất muốn làm nhưng mà không thể làm.

Nhớ lại ngày đầu tiên khi bước chân vào làm công việc này, cũng có lắm người là bạn bè khuyên can và bảo ba me không nên chọn lĩnh vực kinh doanh và làm việc cùng người khuyết tật, vì họ sợ ba me sẽ không làm ược, mà đúng thật là thời gian đầu cứ tưởng như không vượt qua được vậy mà nhờ sự kiên trì của ba me và sự đóng góp không mệt mỏi, không ngừng nghỉ của các cô các chú tại RO mà bây giờ mới có được một gia đình RO ngày hôm nay. Rồi còn có người bảo ba me kinh doanh trên sự khuyết tật, nhưng thực ra họ đã nhầm và đã không ở trong gia đình RO cho nên họ có suy nghĩ bậy bạ. Và me biết

CHẮC NHÀ MÌNH KHÔNG THẾ CON NHỈ????

Hôm sáng mồng 8/3 vừa mới đưa con đi học xong thì me nhận được tin nhắn như thế này:

Hello con gai. Do you want to eat at the Japanese restaurant tonight? Our treat for woman day. Love.xxxx. Mom and Dad.

Đương nhiên là me đồng ý rồi và thế là hẹn hò nhau ăn tối tại Samurai vào lúc 6.30pm.

Nhà mình dẫn nhau đến đấy thì thấy ông bà đã chờ ở đấy rồi.

Trong khung cảnh em a bên cạnh chùa cầu, trong ánh đèn vàng ấm áp cả nhà ngồi quay quần tán đủ thứ chuyện. Phần nhiều là chuyện học hành của bạn Vừng, rôi đi dần đến chuyện của Bà Carol bạn của bà Elaine vừa bi ngã gẫy chân ở Canada rồi sang đến chuyện ông Philip chồng của bà Carol đã 90 tuổi rồi, con riêng của ông  thì bằng tuổi bà Elaine mà lại ở xa nên bây giờ không có ai chăm sóc, chắc là khi bà Carol ốm thì phải gởi ông Philip vào trung tâm dưỡng lão.

Thế là nói về chủ đề người già. Ông bà Bruce và Eliane bảo là trung tâm dưỡng lão bên kia rất sạch sẽ và đẹp và thỏa mái. Con cái ông bà ai cũng có cuộc sống riêng của mình và con cái của họ sẽ không thể bỏ việc riêng để về chăm sóc họ lâu được. cho nên viễn cảnh cuối cùng của họ là nhà Dưỡng lão khi ông bà về già. Me nghe thấy mà thương quá là thương. Me bảo ông bà, hay là khi bố mẹ già bố mẹ đến Việt nam ở với con nhỉ, khi nào chết đi con sẽ cho thiêu và mang tro về bên kia nhé…..

Ông bà cũng bảo đôi khi thấy văn hóa phương đông tam đại đồng đường cũng thích lắm chứ. Nhưng văn hóa phương tây thì phải khác và mỗi người có một cuộc sống riêng có sự lo toan riêng và cha mẹ già rồi thì có chn

Báo hỷ báo hỷ

Hôm nay thật là một ngày vui thật vui với gia đình Reaching Out.

( Trên đường về ba Vừng và Vừng nói chuyện với nhau:

Ba Bình: Hôm nay ở đám cưới ồn và ầm ĩ quá Vừng nhỉ

Vừng: Dạ hơi ồn ba ạ, nhưng đây là đám cưới của nhân viên mình, ồn tí cũng không sao ba ạ……..

Ba Binh: chớp chớp mắt, miệng ngoạt sang một bên vì ngạc nhiên không  hiểu sao con trai mình lại già suy nghĩ đến thế )

Hôm nay là ngày cô Trinh và chú Trung chính thức thành vợ chồng.  Gia đình và bạn bè xin chúc mừng cô chú.

Me Vừng hôm nay vừa vui vừa xúc động, vui vì thấy thành viên của RO trưởng thành và có gia đình riêng, xúc động vì nhìn hai em đi giữa tiếng loa to, mọi người cười nói rôm rã mà hai em thì không nghe và biết gì.  Cám ơn cuộc sống đã mang hai em lại với nhau, dính kết với nhau để thành vợ thành chồng, trải qua bao nhiêu khó khăn cuối cùng hai em cũng nên vợ chồng.

Cô Trinh là thành viên của RO vào năm 2004, cô tuy là người không thể nghe người khác nói gì, và không thể nói để người khác nghe được nhưng bù lại cô có một khuôn mặt xinh xắn và một đôi tay khéo léo, tác phẩm của cô đã đi và làm đẹp không biết cho bao nhiêu gia đình trên khắp thế giới rồi.

Chú Trung là thành viên của RO năm 2003, và chú cũng là người đồng cảnh với cô Trinh, và là người có thể hiểu và thông cảm đợi chờ cô Trinh ( đôi khi cô Trinh hơi khó tính chút chút)

Me Vừng hy vọng cô chú sẽ vượt qua chướng ngại vật của mình và sinh được những hoàng tử và công chúa để xây dựng gia đình RO ngày càng đông đúc hơn.

Lặng lẽ

Khi ông bà sang cũng lặng lẽ sang để giúp đỡ RO, khi ông bà về cũng lặng lẽ ra về vì không muốn làm chia tay bịn rịn.

Ông bà hàng năm vẫn dành thời gian về với gia đình nhỏ của Vừng, về với RO về với những nạn nhân chất độc da cam tại Quảng nam. Con biết rằng tuổi ngày một thêm, ông bà sẽ khó mà thường xuyên về Việt nam được, năm nay ông bà về  đấy là niềm vui và là động viên rất nhiều cho me Vừng.

Mỗi lần sang chí ít cũng là một lần có vấn đề về sức khỏe, vậy mà ông bà vẫn sang, vẫn muốn chia sẽ công việc cùng mẹ Vừng và RO. Lần này ông bà sang đã chưa hết thời gian lại phải quay về vì điều kiện sức khỏe của bà không thể ở lại Việt Nam. Lòng me Vừng lo lắm. Dạo này nhiều mối lo lắng, nhiều mối quan tâm, đôi khi muốn viết gì đấy để lại cho Vừng sau này lớn lên con sẽ đọc nhưng nhiều cảm xúc nhiều điều diễn ra trong thời gian này làm cho tinh thần của me Vừng cũng chùng xuống.

Mấy hôm vừa qua nhìn bà nằm viện, người gầy xộp vì lo lắng thấy thương ơi là thương.

Nhìn bà đau mà me Vừng không giúp gì được ngược lại còn thấy áy náy vì cảm giác vì

Nghỉ lễ ( ngày 2)

Ngày thứ 2 của kỳ nghỉ lễ, kế hoạch là đi ăn chơi nhảy múa cùng với nhà cô Thủy, vậy mà kế hoạch đã không thành và thế là me Vừng thì khởi công đan móc một khăn choàng mới, ba Vừng thì ở nhà làm việc vì công việc không thể dừng được trong những ngày nghỉ. Vừng thì sang chơi nhà bà nội với em Sơn.

Mãi đến 4pm cả nhà mới ra ngoài biển, hôm nay có buổi biểu diễn của một Viet kieu về từ Bỉ. Ai nghe nhạc thì nghe, ai nhậu nhẹt thì nhậu, ai làm gì thì làm Vừng thì chạy thẳng xuống chổ các cô chú đang chơi bóng chuyền và nhập bọn.

Thứ 7 của con

Me chắc rằng như bao người mẹ khác, ai cũng muốn có được thời gian bên cạnh con của mình, me có thời gian dành cho thời gian dành cho con nhiều hơn nữa. Muốn đươc cùng con đến những nơi mà con thích, được cùng con đi bơi, đi chơi trò chơi, đi bát phố và nhất là được cùng con làm những điều con thích.

Thứ 7 ngày hôm qua, chúng ta đã có thời gian với nhau dù chỉ 2 tiếng đồng hồ nhưng thật vui và thú vị con nhỉ. Cám ơn con, cám ơn thời gian và cám ơn cuộc sống này.

Bức thư tình thứ 1

Gởi con trai tình yêu của me,
Ngày hôm qua, sau một năm đèn sách thế là cuối cùng cái ngày cuối cùng cũng đã đến. Con được lên hội trường nhận bằng khen cùng các bạn, me vui và cảm động lắm. Cảm giác lúc đấy thật khó tả….
Con trong mắt me là một cậu con trai mạnh mẽ ( thực ra thì con chả mạnh mẽ tí nào, con sợ thạch sùng, con sợ chuột, con sợ rắn con sơ Ma… con sợ rất là nhiều thứ) me luôn thấy được sự mạnh mẽ ấy mỗi khi con bênh vực me, mỗi khi con muốn làm me vui lòng.
Con trai của me, chiều qua khi ra trường con