Sự đơn giản.

Chuyện kể lại


Mấy hôm trước nhà VG đón ông bà Ando về chơi cùng gia đình. Ông bà nấu ăn rất ngon và món ăn rất thơm. Bà và ông hay chia sẻ, làm từ trái tim và nấu trong suy nghĩ món mình nấu cho người mình thương thưởng thức là tự nhiên năng lượng sẽ góp phần vào làm món ăn thêm thơm ngon. Bà Ando chơi đàn cùng Gạo, bà nhẹ nhàng và chậm nhưng đâu tới đó. Bà nói ri nè: một ngày không tập đàn là bị trễ 2 ngày á. Nên bạn Gạo nghe vậy ngày nào cũng đàn.
Rồi chiều hôm đó ông Ando vào bếp, ông chịu trách nhiệm sáng tạo món mới và bà Ando cũng muốn trổ tài cạnh tranh với ông Ando nên nhà sau mấy giờ đồng hồ cười đùa trong căn bếp ấm áp là một bàn quá trời món ăn.
Ông bà mấy hôm chỉ mặc đúng 2 bộ đồ mà sạch sẽ và tươm tất. Bà Ando đi đôi giày đẹp lắm, me VG rất thích.
Rồi sự đơn giản đến cả trong món ăn ông bà Ando nấu, không dùng gia vị nhiều chủ yếu dùng rau củ quả tươi. Và sự kết hợp âm dương theo mùa của rau củ quả để cân bằng bữa ăn hàng ngày.
Nói chung là me VG thích học từ ông bà Ando những lúc ông bà vào bếp nhất. Cách ông Ando quản lý dụng cụ đến đoạn luôn có cái khăn lau tay bên cạnh và đầu luôn chít khăn khi nấu ăn.
Ông bà rời nhà, me VG thu gom được cũng gần 10-12 món từ ông bà chứ chẳng chơi mô à.
Hôm nay gió sớm mai dùng bát kem lứt nóng… chao ôi là thơm.
Ai đã được thưởng thức bà Ando làm món kem này rồi thì biết ha… hén thệt đáng để đầu tư thời gian.
Cám ơn ông bà Ando đã ghé qua.
À còn cả việc chụp hình xong hỏi con gởi ông bà thế nào? Thì ra có email nhung dung lượng bé nên không nhận được hình. Điện thoại chỉ nghe và gọi. Ông bà có cái máy ảnh nhỏ xíu bé tẹo dành chụp lại khoảnh khắc cứ như để dành phóng sự á.

Kem gạo lứt
Luôn cạnh nhau
Bà lúc nào cũng nhẹ nhàng
Advertisement

Thank you cô Mèo Lười

Cô Mèo lười là cái tên khá quen thuộc mà bạn Vừng hay nói về cô Quỳnh ( dù mới chỉ gặp nhau và cùng nhau tám có 1 lần)
Hôm nay bạn Vừng đi học về đến nhà, chưa kịp thay đồng phục bạn Vừng phát hiện trên bàn có một gói giấy xi măng dán băng dính và có buộc dây được niêm phong bằng chì hẳn hoi. Bạn Vừng cầm lên săm soi và đọc tên người nhận trước (cái này me bạn í không có dạy bạn í đâu à nha) và thấy người nhận là Sesame bạn í sướng rơn. Cầm món quà được gói cẩn thận và gởi qua đường bưu điện miệng bạn Vừng lẩm bẩm: ước chi là DORAEMON, ước chi là DORAEMON…..vừa lẩm bẩm bạn í vừa đi xuống bếp tìm cái kéo để cắt đây buộc gói quà.
Trong lúc cắt dây bạn í VÔ TÌNH đọc được tên người gởi, bạn í hỏi me: của ai gởi hả me? con đọc tên giống của con gái, tên Quỳnh me ạ hi hi hi. Me hỏi bạn í: thế con không có ai quen tên Quỳnh à, hay là bạn gái nào gởi tặng con quà, bạn í bảo bạn gái sao viết được chữ đẹp thế này..;… me ngẩn tò te hỏi bạn ấy, hay là ai đấy quen con tên Quỳnh nhỉ, có họ hàng nào tên đấy không? bạn ngẩm nghĩ một chút rồi bảo con chẳng quen ai tên Quỳnh hết, nhưng kệ, của ai tặng thì tặng con cứ mở cái đã…. Cầu trời đây là DORAEMON….
Bạn Vừng mở ra, mặt bạn í sáng bừng, bạn í bảo sách me ạ, thích thật đấy, rồi bạn í rút hết ra và nhảy lên sung sướng vì bạn í cầu được ước thấy: Có một DORAEMON nhé. Thưc ra bạn í sung sướng cũng phải vì ba me bạn í tướt đi cái quyền đọc Doraremon của bạn ấy từ mấy tháng nay, me bạn í mang lên gác cất sạch không còn một quyển nào lai vãng cạnh bàn học của bạn í. Nên hôm nay có được của quý bạn í thích chí lắm lắm.
Sau khi mở thêm quyển thứ 2 Tôi là bêtô thì bạn í nhận được một phong bì, bạn í mở ra và nhất định không đọc to lên chỉ nhẩm nhỉ và cười tủm tỉm. Sau đấy bạn í buông một câu: Cám ơn cô Mèo Lười mặt tròn.
À thì ra bạn í còn nhớ cô Mèo lười mặt hơi tròn tròn. Chứ bạn không nhớ cô Quỳnh.
Me bạn Vừng viết những dòng này lúc bạn Vừng đang ôm cuốn sách DORAREMON trong lòng và ngủ say tít tò lò…..


Vị khách hàng đầu tiên

Đăng ngày: 19:35 15-11-2009

Đây là bà Ulla, đây là người đầu tiên mua hàng của Reaching Out khi nó còn trong trứng nước, gian hàng được bày ngay tại giường ngủ của ba me Vừng, trông thảm quá, vậy mà nhờ có những người khách hàng như thế này mới có được Reaching Out ngày hôm nay, thanks, thanks, thanks.

Reaching Out ngày xưa

Những đồng USD đầu tiên được cất trong con heo đất to đùng với vẻ mặt sung sướng này đấy.

Câu cá

Đăng ngày: 18:37 22-07-2009

Chiều nay em đi câu cá về cho má nấu canh chua…………..

Đây là vườn của nhà thờ Hội An, chiều chiều thỉnh thoảng vợ chồng con cái dẫn nhau sang đây xả những lộn xộn của đời thường xuống hồ cá ở đây.

Vườn nhà Cha còn nuôi một bầy thỏ rất là mủm mỉm, lông trắng, mắt hồng trông xinh oi là xinh

Và có cả hồ cá cảnh nữa,

Và đây là hồ có cá rô phi và cá trám cỏ, hồ này có thể câu được kha khá cá trong một buổi chiều bởi những tay thợ câu tí hon….

Cá đã cắn câu…

Vừng không dùng cần câu mà dùng một thanh gỗ cũng có thể câu được một chú cá to, công nhận cần câu này thật đặc biệt.

Gặp người thân

Đăng ngày: 23:00 27-05-2009

Ngày này là ngày đáng để nhớ Vừng a, hôm nay ông Bruce sang thăm Việt Nam cùng với đoàn của ông và không có bà Elaine đi cùng. Gặp lại ông cả nhà mình rất vui và ông thì rất là xúc động. nhưng không có bà Elaine thì me cảm thấy hơi trống vắng vì me nhớ bà.

Và hôm nay cũng là ngày sau 18 tháng về nước cô Annette quay trở lại và ăn trưa cùng cả nhà Hòa Nhập:

Chúng ta đã có một bữa trưa thật tuyệt vời trong khu vương bí mật. cám ơn ba Bình đã đưa ra ý tưởng ăn trưa ở Khu vườn bí mật. Công nhận thức ăn ở đây ngon thật và khung cảnh thì không phải chê vào đâu, cỏ cây hoa lá và tiếng nhạc du dương cũng làm cho khung cảnh thêm phần ấm cúng.

và đây là câu chuyện của 2 người đàn ông ở khu vườn bí mật và chuyện cũng không thể bật mí nên me và Vừng dành không gian riêng cho 2 người đàn ông này:

Hoa và trái ở đây cũng tuyệt:

Dây là trụ cột gia dình mình Vừng a: